VJM 2018 một giải chạy nhiều cảm xúc


  |  

(Chia sẻ của một Runner chi.chuot. tham gia giải chạy VJM 2018 cự ly 70km)

Sau hành trình nhẹ nhàng bằng xe máy, theo lối Hòa Bình – Lũng Vân, chúng tôi đã đến một homstay còn chưa đặt tên, gần Pu Luong Retreat để nghỉ ngơi. Lần này đi theo nhóm, có 6 người, nhưng tôi và một người bạn xuất phát trước từ sớm cho thảnh thơi. Đi dạo ngó nghiêng quanh bản, tôi thấy những thửa ruộng bậc thang xanh ngát dịu dàng, và bóng dáng những runner nam nữ, già trẻ nhấp nhô, lúc ẩn lúc hiện trên những con đường uốn lượn lên xuống. Tôi thấy vài gương mặt quen thuộc mà qua những cuộc chơi chạy tôi đã gặp, chẳng biết có ai thấy mặt tôi quen… Dù sao thì không khí của một ngày hội cũng đã bắt đầu, nơi có nhiều người yêu chạy bộ tụ đến với nhau, cảm giác thật vui và có chút phấn khích. Ngày mai, tôi biết tôi sẽ chơi một trò chơi khá mạo hiểm với khả năng của mình, đó là 70km trail đầy khó khăn ở nơi này. Đây là lần thứ hai tôi chơi trail, lần trước là ở 42km (thực tế ~ 50km) Tam Đảo, nơi tôi gần như đã bị phế sau 30km với đủ các thứ đau chân và co cơ ở trên người, may mắn lầy lội được về đích rồi lăn đùng ra. Sau cuộc chơi đó, tôi đã bị bay 5 cái móng chân, phồng rộp hầu hết các ngón và bàn chân, ITBS cả hai cái đầu gối. Lần này đã luyện tập được nhiều hơn, gần như chỉ trên máy trong phòng gym, một tuần 40-50km nhưng bấy nhiêu tôi biết là chưa đủ tốt cho một cuộc chơi cần nhiều kỹ năng, trải nghiệm, luyện tập trên thực địa. Thêm cú ngã xe củ chuối trước VJM 2 tuần làmngón cái chân phải tôi sứt miếng da to, nhưng nghiệm trọng hơn là cổ chân và đầu gối trái bị đau nhiều, còn yếu. Sau cú ngã xe này, tôi vẫn test thử 10km ở Yên Sở, thấy vẫn có thể chạy được ở một tư thế nào đó dù không được thoải mái, tôi mừng lắm. Dù cảm giác đau nhói khi nghiêng cổ chân sang trái chưa hết nhưng tôi đã có thể chạy với đôi chân linh động hơn. Không dài dòng nữa, sau đây là vài dòng vắn tắt về cảm nhận của tôi cũng như các dấu mốc trong hành trình. Vì thực tế tôi cũng chẳng nhớ được nhiều, điều này thì dạo gần đây các runner cũng đã biết với nhiều câu chuyện chạy nhiều nó rơi mất trí nhớ… ^_^ Sau bữa ăn khá là no, từ chối rượu với bác chủ nhà, rồi chuẩn bị đồ để hôm sau vác đi chạy, hơn 21h tôi đi chính thức đi nằm. Nhóm tôi có sáu người thì trong đó một người 70k, một người 42km, bốn người 25km, nên hôm sau tôi và anh bạn 42km sẽ dậy trước đi cùng nhau. Hơn 2h sáng, tôi nhìn đồng hồ, không hiểu gì, nhắm mắt tiếp, rồi chợt thấy ánh sang nhấp nháy khi anh bạn cầm cái điện thoại đi sang gần chỗ tôi. Nhìn đồng hồ phát nữa, tôi mới hiểu là cái gì, thế là dậy, đi vận công trong wc rồi mau chóng thu xếp đồ, hai đứa chuồn lẹ trong đêm, 3h15 đã có mặt ở điểm xuất phát. Lúc này anh chị em đã đến khá đông, không khí rộn ràng, mọi người gặp nhau tay bắt mặt mừng, đâu đó vài kẻ thì dường như là cô độc. Tôi với trang phục khá là gọn gàng, chỉ duy nhất có một chiếc gậy tre chuẩn bị ở nhà là nhìn hơi bị lẩm cẩm, tôi cắm vào ba lô treo sau gáy.

4h sáng, tôi chậm rãi hòa vào dòng người của cự ly 70km, biết mình tuổi tôm nên hôm nay tôi sẽ đi với những bước chạy nhẹ nhàng, không màng tới nhóm hổ báo làm gì cho rước họa vào thân. Mục tiêu mơ ước của tôi là dưới 12 tiếng nếu chân cẳng ngon lành, không thì cố gắng làm finisher. Con đường khá bằng phẳng gần 5km xuyên qua làng xóm vẫn còn đang say giấc, không khí mát mẻ, dễ chịu, có mùi hương lúa non. Chặng này, cái gậy để sau balo gõ nhẹ vào đầu tôi khá nhiều, chắc cũng nhiều người nhìn thấy và thấy buồn cười, nhưng tôi xác định có mỗi chặng này không cầm gậy, để mát xa tí cũng được :D. Và rồi cũng đến con dốc quái vật đầu tiên, lúc này tôi cảm thấy cơ thể mình khá thoải mái sau một chặng khởi động. Tôi cứ miệt mài bước đều, chậm chậm, gần như liên tục, thi thoảng lại nhấp ngụm trà xanh mà tôi xin được ở homstay mà thấy sướng phê người. Đoạn này, đoàn người vẫn còn đông vui, gắn kết với nhau lắm, trong bóng đêm với ánh đèn pin, tôi lại thấy vài gương mặt quen quen đi gần mình. Leo miết rồi cũng lên đến đỉnh lúc trời vừa rạng sáng, biển mây hiện ra phía dưới, phía trên trời âm u chưa thấy mặt trời, vậy cũng còn may. Cảm thấy khá ổn định sau chặng này, tôi thấy an tâm chút xíu. Lúc lên dốc, tôi lần lượt vượt lên được nhiều người, nhưng giờ là lúc xuống dốc, khi mà hai cái đầu gối của tôi cảm thấy rõ một nỗi sợ sắp đến, ITBS. Hôm nay tôi muốn đến được CP4 mà đầu gối chưa bị đau ở mức không chạy được, sau đó chơi lầy lết bộ về đích toàn tập cũng được. Thế là tôi từ từ xuống dốc, với nhiều tư thế, tùy độ dốc, hầu như không chạy được, đoạn xuống CP1 này đã có vài người ở đằng sau vượt qua tôi, rồi bóng họ cứ thế xa dần, xa dần. 6h05 tôi đến CP1, bạn crew bảo tôi đang thứ 24 25 gì đó, bạn đầu tiên qua đây cũng cỡ nửa giờ. Tôi ăn 2 quả chuối, chưa muốn dùng Gel, theo tính toán thì tôi mang 6 gói Gel, định sau CP2 sẽ bắt đầu dùng. Nhưng sau tôi chỉ dùng 3 gói, còn muối mang 10 viên thì dùng 4 viên. Trước đây chưa bao giờ tôi dùng mấy thứ này nên muốn thử xem sao. Tôi rời đi sau mấy phút cùng vài người, gặp dốc thoai thoải hoặc đường bằng thì chạy, dốc gắt quá thì đi bộ, thi thoảng còn làm kiểu đi chéo mau chân, như đang nghịch ngợm trên đường. Đoạn này chạy cùng một bạn Malaysia quãng dài dài, vượt nhau qua lại mấy lần ở những con đường dốc lên xuống. Tôi có lạc một lần khi qua một cái cầu vượt suối, nhưng may có người dân ở đó báo cho biết là nhầm đường, rồi quay lại loay hoay ở một đoạn phải lội nước, rồi leo, cũng một lúc mới thấy dấu chỉ đường. Trước khi đến CP2 khoảng 3km, tôi bước vào một con đường bê tông, lúc này vừa chạy vừa lết bộ xen kẽ, chân đã bắt đầu hơi mỏi, tim phổi vẫn còn tạm được. 7h30 tôi đến CP2, cùng lúc với mấy bác tây, trong đó có bác đại sứ Anh. Ngồi giải lao chừng hơn 5 phút, ăn một quả chuối, vài miếng dưa hấu, cốc đầy điện giải, nạp ít nước, dội nước vào người, rồi tôi rời đi. Lên dốc một đoạn đến chỗ có cái cầu xi măng, lúc này là gần 8h, tôi bắt đầu cảm thấy yếu đuối, nên dừng lại, dùng một gói Gel năng lượng đầu tiên trong cuộc đời. Gel rất đặc, hơn cả sữa ông Thọ, ngọt ngọt, cũng ngon, không thấy vấn đề gì, xong thì làm ngụm nước súc miệng rồi đi tiếp.

8h30 tôi đến CP3, lúc này tôi đã muốn nghỉ lại đây 15 phút luôn cho nó sướng, bởi khi nhìn đồng hồ, tôi biết mình đã vỡ kế hoạch ý muốn đến CP4 trước 10h. Nhưng ăn uống, nằm nghỉ được gần chục phút là tôi đã lại đi tiếp. Đường từ đây đến CP4 còn 10.5km, nắng đã lên đẹp, và tôi bắt đầu được thưởng thức nó trên những thửa ruộng bậc thang xanh ngát. Con đường đi còn đi qua những bản làng người Thái, có lúc gặp một cô gái đang tắm ven đường. Trong đoạn này tôi đã dùng đến gói Gel thứ 2, tại điểm ven trục đường nhựa, trước khi rẽ trái vào cánh đồng. Rồi sau đó, trên cánh đồng, tôi cởi giày, nhảy xuống máng nước trong, vẩy nước khắp người, quả là một cảm giác tuyệt vời. Tôi còn có ý đồ tìm một quán nước, rồi gọi chai nước lạnh gì đó để xõa mà không thành cho đến tận CP7. Tại chặng này, tôi đã bắt gặp cậu bạn Mai Linh, người đi cùng tôi coi như từ đây đến cuối hành trình, cứ nghỉ xen kẽ, nhiều lúc cùng nhau và vượt lên xuống liên tục. 10h20 tôi đến CP4, lúc này tôi đã khá là mệt dưới ánh nắng chói chang, nhiều đoạn bằng phẳng cũng không thèm chạy chậm nữa. Chân đã mỏi nhiều, đầu gối bên phải cũng khá đau, xuống dốc đã rất tệ, rất câu giờ. Tôi nghỉ hẳn cùng Mai Linh ở đây chừng 15 phút, làm một gói mỳ tôm, lon bò húc. Trong thời gian này có vài người đã đến và đi qua, có bác người Singapore chạy khá tốt, trước tôi thì ngại không muốn chơi nữa, nên bỏ cuộc tại đây. Chúng tôi lại rời khỏi CP4, bắt đầu con đường bê tông dài ngút ngàn trong nắng trưa. Tôi đã bắt đầu con dốc này bằng cách đi bộ nhanh, liên tục, và sau đó chừng 2km thì cơ thể bắt đầu chạm phải vấn đề khác. Cảm giác toàn thân nóng bừng hừng hực, không muốn bước đi nữa, chỉ muốn mau chóng tìm những bóng mát dù là nhỏ nhất để rúc vào. Trước khi bắt đầu nghỉ, tôi đi trước Linh đoạn rất dài, rồi trong một lần nghỉ cậu ý đi đến, rồi đi qua, đến lượt tôi thấy cậu ý mất dạng, dù là ở đoạn có tầm nhìn rất xa. Chặng này tôi nghỉ rất nhiều lần trên 5 phút, và đã dùng đến gói Gel thứ 3, uống hết gần 1 lít nước. Dưới một bóng cây to, khi tôi đang ngồi ngoan như cún để trốn ông mặt trời, thì nhà vô địch nữ Đường Nguyễn đã lầm lũi tiến tới, tán phét một lúc và vượt qua. Tôi thì đang lầy lội chả muốn đi nữa, lại có thêm động lực, dù biết rằng mình đang suy yếu rõ rệt. Tôi đến CP5 khoảng hơn 12h thì phải, tôi không rõ lắm, đoạn này mơ màng chả thiết gì mấy nữa, mục tiêu dưới 12h đã chắc chắn bể, chỉ còn cần là finisher. Thế là từ đoạn này trở đi, tha hồ lầy lội, đi kiểu hái hoa bắt bướm cũng được, lúc nào thấy khỏe lại chạy tí cho đỡ chán. Tại CP5, tôi gặp nhiều người thuộc nhóm đi trước cũng đang nghỉ tại đây, đã đến từ rất lâu mà chưa đi tiếp. Từ CP5 đến CP6, con đường đi khá là bằng phẳng, dễ chịu, đoạn này có hai lần chúng tôi vào nhà dân dội nước lên người để hạ thân nhiệt. Đây cũng là lúc tôi và Linh làm ướt giày, để sau đó thấm được cái nỗi đau rát bàn chân. Sau khi dội nước xong, tôi thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, thế là tôi thử chạy pace đoán tầm 5:00 nghịch chơi vài trăm mét, thấy vẫn được, nhưng rồi giảm xuống liền không có tèo sớm. Chặng này, có thêm anh Hải Phạm đi cùng tôi. Đến CP6 lúc nào cũng không rõ, chỉ biết là lúc đó mới biết CP7 cách đó có 3km, thấy mừng mừng. Sau biết thêm thông tin là có dốc khủng, ừ thì dốc khủng mà ngắn vậy chắc đi bộ cũng không có lâu. Đến khi vào cái mũi giáo này, mới thấy mình không thể đi bộ, mà phải lăn lê bò toài, xuống dốc thì bò toàn tập do đầu gối và cơ đùi không tải được. Đoạn này đi cùng rất nhiều anh em, nên khá vui, mọi người nói chuyện, chửi bới nhiều, nhất là ông chủ shop Salomon, anh Việt, cái đôi giày hôm nay tôi đi là mua ở đó, nó thật đáng tiền. Bạn Vy, nữ thứ hai cũng đã lỳ lợm, lầm lũi leo đến, nhìn cô ý leo thì tôi thấy vừa khâm phục ý chí, vừa buồn cười, gần như toàn chơi hai chân hai tay bám vào đá tằng tằng bò lên xuống, dốc có đoạn trượt luôn bằng bàn tọa đoạn dài dài dài…. Chặng này tôi cảm thấy nhàn vì tôi được nghỉ nhiều và đi chậm quá, đông người, địa hình lởm chởm nên cũng chả buồn vượt. Đến CP7 lúc nào cũng không rõ, ngày rộng tháng dài, tôi lại lầy ở đây chừng 15 phút. Chỗ này là một cái quán, mong ước được xõa nước lạnh của tôi đã trở thành hiện thực, dù nó không còn to lớn như những lúc đi dưới ánh mặt trời nữa. Tôi làm lon coca 330ml, thật sảng khoái dù có hơi bị nặng bụng, rồi đi dội nước, ký tên, hóng chuyện linh tinh. Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi trên, trời cũng đổ về chiều, nhiều mây, không còn oi bức nữa, tôi với Mai Linh lại tiếp tục hành trình, nhóm anh Hải Phạm nghỉ thêm nên đi sau. Sức có phần nào hồi phục, dù không dùng thêm gói Gel nào nữa, chỉ ăn một quả chuối khi qua CP, tôi đã có thể leo nhanh hơn được. Chặng lên CP8 tôi đi một mạch và chỉ đi bộ chậm, nói chuyện một khúc với một bạn nữ, có quen từ hơn mười năm trước đang chơi cự ly 42km, cô ý cũng đang rất nỗ lực để về đích.

Đến CP8 là 16h15, tôi hỏi các bạn crew xem mình đang ở vị trí khoảng thứ mấy, các bạn ý bảo tôi cỡ 10 hay 11 gì đó, tôi nghe mà không tin lắm, vì ít nhất ba bạn nữ đang đi trước tôi rồi. Nghe thấy cũng đoán là không phải rồi, nhưng mà tôi máu lên nên chỉ nạp chút xíu nước rồi rời đi ngay. Lúc này là đường nhựa, còn cách đích 10km nữa, dốc thì thoai thoải, đoạn đầu có lên một tí. Tôi tưởng từ đây xuống toàn đường nhựa là chính, nên tính sẽ chạy phần lớn. Đi một đoạn thì thấy một trạm tiếp sức do anh em runner tự lập ra, trong đó tôi có biết anh Vũ Sơn, người đi cùng tôi đoạn gần đích trong chuyến Tam Đảo năm ngoái. Từ CP8 tôi chạy nhiều, chả mấy chốc bắt kịp nhóm bốn bạn tây trước đó nhìn còn khá xa, trong đó có người về thứ ba nữ. Trong đầu lẩm nhẩm chả nhẽ mình chén được bốn ông bà này thì mình về thứ bảy à, thế là tôi lại càng cố gắng. Nhưng đời không như là mơ, đang đường nhựa, con đường rẽ tuột xuống đường đất. Với cái đầu gối và cơ đùi cứng như bây giờ thì tôi chịu, và tôi đành đi bộ rớt đài. Hai người ngay trước mặt mình thì xa dần xa dần rất nhanh, hai người phía sau thì vèo vèo tiến tới, rồi một lúc sau cả đám mất hút. Tôi hết mơ mộng, lầm lũi đi ngang, đi chéo, thậm chí đi ngược xuống ở những đoạn dốc. Lúc xuống đến những đoạn đường bằng cũng chả chạy nữa, chân nó mệt, nó chán rồi. Nghe trời bắt đầu nổi sấm, tôi rảo bước đi bộ mau hơn, vì sợ mưa giông về, sét oánh thì hỏng người. Qua con suối cuối cùng một đoạn, cách đích chừng một km, con đường giờ đã thoai thoải, tôi quyết định chạy một lèo về đích sau một đoạn ngắn đi bộ, nói chuyện với một bạn cự ly 25km. Lúc này cảm giác chả mệt gì mấy, chỉ là chân nó tê bì, nhưng vẫn nhấc lên chạy được. Khung cảnh, âm thành từ vạch đích hiện ra dần, những người bạn không quen biết vỗ tay, thậm chí phi ra đường đập tay nhau làm tôi cảm thấy vui. Thế nên con tầm 100m thì tôi phấn khích tăng tốc và vô tình vượt qua một bạn cùng cự ly, đang không để ý chạy tà tà về đích ở những mét cuối. Khoảng 17h49p tôi đã kết thúc chuyến phươu lưu với đôi chân của mình, với sự đau đớn ít hơn dự tính, tôi khá hài lòng, không như cái giá phải trả khá lâu cho Tam Đảo năm ngoái. Như vậy là tôi sẽ có thể hồi phục để tiếp tục những cuộc chơi mới sau này, với một sự đầu tư nghiêm túc và cẩn trọng hơn. Thực tế ở CP8, tôi đang tầm thứ 21 chứ không phải 11, không có gì lạ lắm, thế nên tôi là người thứ 20 của cự ly này chạm đích. Nhóm bạn đi cùng cũng đã về đích toàn bộ trước đó. Ở đâu đó, trên những sườn dốc, ruộng nương, vẫn có những con người đang tiếp tục hành trình trong bóng đêm, mưa gió và sấm sét, một cảnh tượng thật điên khùng. Tôi ngồi nhai cơm rang, húp súp, đợi xe bus và thấy mình thật may mắn… Đây là một chuyến đi thú vị trong cuộc đời …!