Cuộc chiến trong 36 giờ tại Bắc Cực
|
Chia sẻ của Tăng Minh Nguyệt - Người phụ nữ Việt Nam đầu tiên hoàn thành giải Marathon Bắc Cực
Sau bao ngày chờ đợi, thì cuối cùng đã đến ngày briefing bắt đầu vào lúc 20h30 ngày 14/4 . Được gặp gỡ sáu mươi mốt trên toàn thế giới tụ họp về đây để thực hiện cuộc chạy Marathon lạnh và khắc nghiệt nhất hành tinh này . Những cảnh báo và những rủi ro có thể xảy ra trên đường chạy được Richard Donovan thông báo một cách rõ ràng .Hành lý được dặn dò gửi trước một phần vào khoang hàng hoá . Nhiệt độ được biết sẽ dao động từ -25 độ đến -40 độ C . Có khả năng gặp gấu Polar , và những vết nứt gãy trên mặt băng, khả năng bị hạ thân nhiệt và phỏng lạnh , mù tạm thời do ánh sáng mặt trời và phản chiếu ánh sáng của tuyết ... Và mọi người ai cũng phấn khởi khi nhận ra cuộc chạy marathon đang xảy ra ngay từ giây phút này . Chuyến bay đầu tiên sẽ được cất cánh vào lúc 8h sáng mai tập họp lúc 6h30 sẽ có xe đến đón . Kết thúc buổi họp lúc 22h30 , team FWD kéo nhau đi ăn tối vì ai cũng đói , và ở đây ít có nhà hàng mở khuya, cả nhóm mừng húm khi còn mỗi một chỗ mở last order trong 10p , vội vàng toàn order Burger . Ăn xong là gần 12h khuya tắm rửa sửa soạn hành lý tới 1h . Chỉ kịp còn có vài tiếng ngủ là phải dậy để đi . Nôn nao và không thẳng giấc .
15/4 5h30 sáng dậy vệ sinh , vội vàng ăn cái bánh đã mua sẵn từ hôm qua . Mang theo 2 quả chuối và hộp sữa , chai nước . Máy bay không bay theo đường thông thường nên ko cần kiểm tra an ninh, được phép mang chất lỏng theo ý thích .
Xe đến đón tại khách sạn chung với một nhóm runner khoảng 15 người từ China , chiếm 25% tổng số lượng người tham gia . Sân bay chỉ cách tầm 20p lái xe . Và đến nơi đi qua cổng hàng hoá . Máy bay được sử dụng là máy bay cỡ nhỏ thuộc Barneo Ice Camp của Nga là trại nằm trên biển băng ở 89 độ nghiêng so với xích đạo , được dựng lên mỗi năm 1 lần trong vòng khoảng dưới 1 tháng từ đầu tháng 4 đến cuối tháng 4 , cho giải chạy marathon hoặc khách du lịch muốn đến điểm cực Bắc .
Mọi người được chờ ở đây khoảng 30p cho việc bóc dỡ hàng hoá hành lý . Chụp hình và tranh thủ đi toilet trước khi bay vì nghe đồn toilet Camp kinh khủng lắm :))
Máy bay của Nga thuộc model cũ mà cũ bao nhiêu không biết ,nhỏ và chật , dãy ghế được gắn thêm tăng số lượng chỗ lên . Những thứ không cần thiết được tiết giản và nhẹ tối đa chỉ phục vụ nhu cầu bay và đáp trên băng . Ko có vest cứu hộ luôn ... cảm giác như ngồi xe đò bay . Khoang hành lý được chất phía sau và ngay cửa thoát hiểm . Mà trong một số trường hợp cửa thoát hiểm cũng không đóng vai trò gì .
Được lên ngó nghiêng buồng lái máy bay do các anh phi công Nga cầm lái . Trước giờ chỉ thấy trên phim ảnh . Các bạn Nga có phong cách cool ngầu ít cười mình đoán mò có thể do lạnh nên cười hở răng thì nhức răng . Hầu hết đều tranh thủ chợp mắt tí vì hôm qua giấc ngắn quá .
Không lâu sau có thông báo chuẩn bị đáp , mình nhìn ra cửa sổ , một cảm giác nôn nao bồi hồi khó tả ! Mình là một trong số rất ít người sắp bước chân lên nơi cao nhất của thế giới và là nữ đầu tiên ở VN sẽ chạy cuộc đua khắc nghiệt này .
Dưới kia biển Arctic rộng lớn trải dài tận chân trời , những tảng băng trắng xoá nhấp nhô , có những tảng lộ chân băng màu xanh của nước biển . Những vết nứt dài và rộng khắp . Mình có cảm tưởng như mình đang ở một hành tinh nào đó khác . Trái đất trước đây mình biết là Saigon cây cối và nắng nóng quanh năm . Ở đây mình cảm nhận được câu trái đất là hành tinh cô đơn , con người nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn . Một cảm giác cực kỳ đặc biệt mà vốn từ hạn hẹp của mình không diễn tả được .
Mọi người có chút căng thẳng nhẹ khi máy bay chuẩn bị đáp và reo hò khi hạ cánh an toàn . Sau 2 tuần , tất cả đã có mặt ở đây . Vừa bước ra khỏi cửa máy bay , một cảm giác lạnh cắt da thẳng vào mặt , vội vàng đeo mặt nạ và kính chắn tuyết vào cho đỡ lạnh . Mặc dù được dặn trước nhưng cũng không khỏi sốc khi nó lạnh như vậy . Chưa đầy 2 phút sau hơi lạnh đã len qua găng tay và tê dần . Cái găng tay mới tậu ở Longyearbyen ko đủ xài nên lôi ngay vũ khí hạng nặng là Mitten( găng dày và không tách riêng từng ngón ) Cảm thấy đỡ hơi một chút .
Hành lý được dỡ xuống , từng người tự mang hành lý vào lều sưởi ấm và uống chút đồ nóng và trò chuyện . Trong lúc chờ cuộc họp tiếp theo của giám đốc cuộc đua - Richard ,thì tôi đi tham quan toilet nổi tiếng của Bắc Cực . Quả là không hổ danh ấn tượng khó phai . Phòng kín dành cho nữ hoặc ca lớn . Dù kín nhưng bằng cách nào đó gió vẫn lùa vào lạnh mông :)) còn lại thì ko nên tả thêm . Các bạn nam thì đơn giản hơn được trang bị thùng phuy màu hồng để ở ngoài , tuyết được chất thành đống cao có gắng chữ WC che chắn những gì cần che, xung quanh khung cảnh hữu tình bốn bề tuyết trắng . Nghỉ ngơi 1 chút chúng tôi có bữa trưa đầu tiên với súp cà chua , cái gì đó giống như bắp cải của mình và cá hồi ướp ít gia vị và lạnh . Có một điểm chú ý là xứ lạnh thì hay ăn đồ lạnh và khô không có món nước nhưng châu Á . Bánh mì Sandwich ở đây vị chua chua khó ăn .
Đến tầm 3h chiều , nhóm được đi trực thăng ra đúng điểm cực bắc cách đây khoảng 40km . Và điểm cực Bắc là ko cố định phải dò bằng GPS . Đến đúng điểm thì trực thăng hạ cánh cho mọi người chụp hình . Cơ bản nếu ko nói thì biển băng ở đâu cũng như nhau cả . Ở ngay đây lạnh hơn so với Ice Camp, có lẽ do đây là điểm xa mặt trời nhất .
Trở về trại để ăn tối với cá hấp và cơm trắng ( hạt cơm hơi cứng nhai hơi mệt ) lúc 7h thì nghe chuyến may bay thứ 2 chở Runner vừa đáp . Và được thông báo là cuộc chạy sẽ bắt đầu vào lúc 10h .
Định bụng ăn xong chợp mắt chút nhưng cứ bồn chồn lo lắng đồ đạc quần áo , đến hồi định ngủ thì nhìn lại đã 9h30 rồi nên thôi .
Các runner bắt đầu mang đồ cá nhân ra lều tập trung và nghe một số dặn dò , ra điểm xuất phát và chụp hình .
Càng gần tới giờ càng hồi hộp , và lóng ngóng . Và đặc biệt lạnh , khỏi nói , đặc sản ở nơi âm 32 độ là gì rồi . Chỉ cần ra ngoài mà đứng yên chừng 3 phút thôi là thấm lạnh ngay .
Lúc này tôi đang mặc 1 quần base layer , 1 quần nỉ và 1 quần chắn gió , áo cũng 3 lớp như thế , kèm 2 lớp vớ , 2 khăn cổ và 1 mặt nạ cỡ lớn để giữ ấm mặt và dễ thở hơn, 1 nón len dầy , 1 kính đi tuyết , miếng giữ nhiệt dán ở bàn chân . Sao khi đi qua lại khoảng 5 phút và hỏi thêm ý kiến các bạn thì quyết định cở bỏ 1 lớp quần cho dễ di chuyển . Lạnh hẳn nhưng nhẹ và thoải mái hơn .
Lúc này phát hiện kính có vệt đóng băng . Và mình làm một việc rất chi là xì tu pịt là hà thẳng hơi lên đó . Nó bắt đầu đóng băng nặng hơn ở một bên tròng . Đang lúc định chạy vào hơ cho khô thì Richard hô Xuất Phát .
Cuộc chiến 42km ở nơi âm 32 độ đã thực sự bắt đầu .
Vòng thứ 1 : Bắt đầu chạy với 1 bên kính bị mờ không thấy đường vừa chạy vừa loay hoay tìm cách lau mà càng lau kính càng mờ dần đi do hơi thở bám lên và đóng băng ngay lập tức . Hoảng quá , đành lấy kính gỡ ra để trên đầu và chạy vớ sự lo sợ là bị mù mắt do ánh sáng phản chiếu từ tuyết . Lúc lo lắng quá lại lấy kính đeo lại thử mà ko được . Chỉ dám hí mắt mà nhìn đường . Vòng này thật sự mình đi rất chậm vì lo lắng lẫn chói mắt . Được một lúc thì băng đã đóng đầy mi mắt . Phải lấy tay dụi cho rơi bớt . Mặt đường 70% là tuyết . Dầy khoảng 10cm đến 40cm tuỳ chỗ có những đoạn hầu như ko chạy được vì sợ chấn thương do đầu gối vẫn còn đau . Cố gắng đi mà trong lòng vẫn không thôi lo lắng , chạy được 2/3 vòng thấy gã rẽ băng qua trại mừng rỡ chạy qua được mấy chục mét thì mới biết mình chạy nhầm đường , quay lại chạy hết phần đường còn lại mới về được lều , hơ ngay cái kính uống vội chút nước và chạy ra .
Vòng 2 . Chạy được 1-200m kính lại tiếp tục có kẻ hở có hơi nước và mờ dần . Mình lại lầm bầm rủa thầm trong bụng ... cố gắng điều chỉnh cái kính để nhìn thấy đường mà càng lúc càng tệ đi . Được 1 lúc nữa thì không nhìn thấy gì đành gỡ kính dùng che trán cho đỡ nắng . Mi mắt nghe nặng nặng . Vớ lúc này bắt đầu ướt và nghe lạnh ngón chân rồi . Chạy về lại hong khô kính và nảy ra ý đinh bôi tuýp bôi dưỡng gốc dầu lên nghĩ rằng sẽ ko bám nước . Vừa chấm được 1 đầu ngón tay thì thấy nó quằn quện ra ngoài kia thì cũng đóng cục lại . Rồi vội lau bằng khăn giấy không là tiêu . Cùng lúc hong khô mặt nạ đã đóng băng kha khá . Ăn được hai viên socola tiếp thêm năng lượng .
Vòng 3 Kính lần này đỡ hơn do điều chỉnh vị trí để đỡ vào hơi nước hơn . Nhưng nửa đường vẫn mờ 1/2 bên kính . Nhìn đường bằng 1 con mắt còn lại . Mấy ngón chân lạnh tê tái , cố gắng vừa đi vừa cử động các ngón, cứ nghe doạ là bỏng lạnh nên thật sự lo sợ , sợ rằng bàn chân mà mất vài ngón thì sao mang giày cao gót được . Thấy đói , và lại thấy mỏi cổ mỏi gáy kinh khủng do từ nãy giờ cứ cuối đầu nhìn đường đi . Chân vẫn ko ngừng bước , mặt tuyết đã bị dẫm kha khá , trơn trượt ,tìm những lối chưa ai dẫm lên thì tuyết lại cao và hụt chân . Bước chạy cứ thể ngả nghiêm .
Hơ khô mặt nạ , vớ đã ướt sũng lạnh tê tái do mình cứ vào chỗ lạnh là đổ mồ hôi tay chân, mỗi lần thay vớ rất mất thời gian do nằm dưới 2 lớp quần , mà quần thì lại ôm sát để giữ ấm , thay đi thay vào mất 10-15p . Rút kinh nghiệm hết 3 vòng cho việc kính đóng băng , lần này sau khi hong khô đeo kính vào cho khít với cái mặt mình , không xê dịch ko có kẻ hở để hơi nước lọt vào . Cổ vẫn mỏi nhừ , cảm giác thiếu năng lượng , pha hẳn một ly nước đường và ăn thêm gói gel , kèm theo một trái chúi mang từ longyearbyen theo cho đỡ trống bao tử .
Vòng thứ 4 Có vẻ kính đã ổn khi mình đã biết cách ưu tiên đeo nó trước , giờ không bị mờ nữa . Nhưng giờ ngón tay lại lạnh tới đau nhức , nghĩ nghĩ , không được rồi chắc phải cầm thêm túi giữ nhiệt cho vòng sau . Cố gắng nhìn xa hơn ko cúi đầu nhìn trước mặt nữa để cổ bớt mỏi , nhưng tay lạnh quá . Bỏ tay vào túi áo để bớt gió vẫn không ăn thua . Hai chân cũng thấm lạnh nghe hai đùi rát rát . Thêm màn mắc toilet . Ôi thôi là ... đi toilet ở đây cũng là vấn để vì cũng cách lều cả gần 100m và điều kiện thì .. ? Cầm thêm túi giữ nhiệt ở tay và lên đường tiếp vòng thứ 5 .
Vòng thứ 5 Đây là cuộc chiến thực sự của mình ở lúc này . Sau gần 1/2 chặn đường , khoảng gần 5 tiếng ở ngoài trời rét , năng lượng mình nạp vào không đủ , lạnh dần , tay và chân đều tê và đau . Cái cảm giác lạnh nó xuyên qua lớp vải , hai đùi nghe rát rát . Cảm nhận rất rõ người ta nói lạnh cắt da là thế nào . Túi giữ nhiệt dường như không phát huy tác đụng nổi ở thời tiết này . Và mình sực nhớ ra mình mới ngủ có mấy tiếng từ hôm qua và mình đang chạy xuyên đêm !!! Mặt dù hiện tại tại Bắc Cực là mặt trời chiếu sáng suốt 24h , nhưng thực tế mình đang thức để chạy . Đây là điều mình chưa làm bao giờ , và cơn buồn ngủ ập đến một cách mạnh mẽ . Kèm với lạnh và đói mình chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngay lập tức . Vì năng lượng cạn sạch . Cơ thể ra lệnh mày cần nghỉ ngơi mày cần được ngủ ... Không được , mình cố gắng trấn tĩnh suy nghĩ , bắt não hoạt động “ Mày không được ngủ , mày ngủ là sẽ rất khó thức dậy và sẽ phải bỏ cuộc , mày không làm vậy được . Lý do mày ở đây là gì , vì muốn làm điều mày nghĩ là không thể , vậy bây giờ hãy tiếp tục nó đi . Cố gắng lên ! “ Nghĩ về gia đình , bạn bè những người luôn ủng hộ , những niềm vui những lời động viên , nghĩ về lý do mình bắt đầu , nghĩ về cảm giác mình sẽ có khi mình hoàn thành cuộc đua này . . Mình đã khóc vì mệt, cảm giác quá sức đối với mình .Và mình nghĩ tơi Sharif và Gary , hai runner rất đặc biệt trong team FWD , một anh khuyết tật chân và một anh khiếm thị . Ngay bây giờ họ cũng đang như mình chiến đấu với bản thân chiến đấu với cái lạnh , để làm điều họ muốn làm , họ không bỏ cuộc họ vẫn cố gắng thì mình cũng cố gắng thức và đi tiếp .
Từng bước chân đau chạy về , thấy Kim và Chester ( hai bạn team Media ) chị Rita ( team support HK ) và anh Katsu ( team support Japan ) đằng xa cổ vũ và động viên . Phải cố phải cố, các bạn cũng thức cả đêm để vừa chụp hình và cổ vũ mọi người , chắc chắn họ cũng mệt nhưng họ vẫn ở đó ủng hộ từng vận động viên một .
Về tới lều trấn tĩnh lại , hít sâu vài hơi , cảm thấy mắt mình ướt ướt cay cay vì kiệt sức . Okie , điều mình cần bây giờ là , năng lượng phải đầy mới đủ tỉnh táo để chạy tiếp , pha ngay 1 ly cà phê , một ly nước đường , rất muốn nấu mì gói ăn mà ko có thời gian . Liên tục nhai socola trong lúc phơi khăn và mặt nạ . Cố lên đã đi được 1/2 đoạn đường rồi . Mình cần dùng găng tay hạng nặng để không bị lạnh , Mitten được mang ra dùng . Ấm hẳn . Nghỉ một chút xíu và nạp năng lượng tinh thần lấy lại . Nhưng ko dám nghỉ lâu vì cơ thể cooldown bắt đầu lại rất khó , và cũng đã nghĩ sao mình không chọn 21km cho nhẹ nhàng hơn ? Bạn buộc phải chạy về lều nếu bạn cần nghĩ ngơi vì ngoài kia chỉ có mình bạn với biển băng rộng lớn.
Vòng thứ 6 Mặt đường giờ nát bương với tần suất dẫm đạt của runner . Khó đi và trơn , các tảng băng có sự di chuyển , các vết nứt có sự sô lệch nhẹ , vòng sau vị trí các khối băng khác vòng trước . Chạy trên tuyết , một là chạy chỗ chưa ai dẫm lên thì sẽ ko biết được độ sâu có thể sẽ rất sâu và hụt chân , chạy lên chỗ người khác đã chạy rồi thì trượt , đường nào cũng khó như nhau . Tự động viên bản thân là mình đi được hơn 1/2 đường rồi còn vài vòng thôi ...Và giờ thì chuyển sang lạnh toàn thân , cơ thể sau nhiều tiếng đồng hồ đã thật sự thấm cái lạnh , phần thân cũng không còn đủ ấm nữa . Vừa về tới lều mặc thêm một lớp áo nỉ kèm dán miếng giữ nhiệt cho áo , cho cả hai đùi trước . Và thay toàn bộ miếng giữ nhiệt mới cho cả tay và chân . Loay hoay phát hiện không còn đủ miếng giữ nhiệt , ngay đúng lúc Katsu ở đó nhanh chân chạy đi tìm giúp mình ngay ... Mỗi lần từ trong lều chạy ra đều cần một khoảng thời gian để cơ thể thích nghi lại vơi nhiệt độ bên ngoài . Để quên đi cái sự ấm áp của căn lều mình vừa rời khỏi kia. Khi tôi mệt thì tôi luôn tự nhủ rằng trạng thái mệt này sẽ không kéo dài mãi và rằng tôi là số ít người trên trái đất có thể trải nghiệm cảm giác đặc biệt này nên , mình cứ enjoy nó thôi . “Đau đớn là không thể tránh khỏi , đau khổ là tự nguyện. “
Vòng thứ 7 ... Vòng thứ 8 ... Vòng thứ 9 Mình chỉ còn hai vòng nửa thôi là kết thúc rồi , hỏi đi hỏi lại ban tổ chức là mày có chắc tao còn hai vòng nữa không ? Tuy mệt nhưng mình biết rằng mình sắp hoàn thành rồi ...cảm giác gần về đích nôn nao và phấn chấn khó tả . Được 1/2 vòng thì có 2 bạn từ sau chạy lên mình bám càng cho đỡ cảm giác trống trải . Rồi cả 3 cùng nhau đi tiếp 1 vòng . Lúc này số người còn trên đường đua ko nhiều chỉ nhác thấy vài bóng đằng phía xa cũng có thể một số ở lều nghỉ ngơi . Đường đua này ở chừng mực nào đó cho mình cảm giác như đang bơi trên biển , từng bước chân tiếp đất mà ko phải là đất , mà bạn cũng không biết bước chân của mình sẽ lún sâu bao nhiêu , và dẫm lại bước chân của người đi trước cũng không dễ dàng . Y như cảm giác khi tôi bơi - một môn thể thao đồng thời cũng là một nỗi sợ khác của mình . Ở đây , khi bạn chạy bạn đối thoại với chính mình , bạn nghe được tiếng thở tiếng bước chân dẫm kẻo kẹt trên tuyết . Có tuyết , gió, ánh nắng mặt trời và sự yên lặng làm bạn . Cuối vòng vì phải ghé thăm WC nên đành để hai bạn kia đi trước .
Vòng cuối Rốt cuộc thì tôi cũng đã ở phần cuối cùng của cuộc hành trình , giờ đây tôi lại cảm thấy vui mừng lẫn có chút tiếc nuối . Tôi đi chậm lại và ngắm nhìn lại vùng “đất” này , nhìn những tảng băng màu xanh ngọc ẩn dưới lớp tuyết trắng xoá , nhìn lại những vết nứt trên mặt biển. Tôi biết mình sẽ nhớ nơi này và sẽ kể về nó nhiều lần trong khoảng cuộc đời còn lại của mình . Về một Mẹ trái đất đẹp và bao la như thế nào .
Hai chân tôi giờ đây tê cứng , đói bụng và buồn ngủ , hai đùi có cảm giác đau rát sau hơn 10 tiếng đồng hồ ngoài trời âm 33 độ . Còn chừng hơn 1,5km km tôi bắt đầu nghe mắt mình cay cay .Gần đến rồi . Đằng xa kia tôi thấy dáng của Gi ( bạn chạy nhanh kỷ lục HK ) Kyo đến từ Nhật và Kim , Chesta và Ben đang chạy gần đến chỗ tôi cổ vũ và chạy cùng , tôi nói với Gi , êh Tao mệt quá ! Gi kêu đừng nói mệt hãy nói Mày có thể làm được , mày có thể làm được ! Gần đến rồi cố lên ! Và tôi bắt đầu chạy , chạy với phần năng lượng còn lại . Chạy với ý nghĩ rằng mình CÓ THỂ ... 900m 500m 300m Tôi thấy mắt mình ướt và băng đông lại trên mi , nặng trĩu . 200m Tôi thấy cổng Finish đằng kia . 50m Tôi cầm lấy lá cờ Việt Nam , và chạy qua vạch đích . Lần đầu tiên tôi cầm lá cờ Việt Nam mà cảm thấy tự hào đến vậy . Tôi khóc, mếu máo như một đứa trẻ , tôi bối rối , ôm lấy từng người một , xúc động không nói thành lời .
Chiếc huy chương FWD Northpole marathon được tròng vào cổ tôi .
Tôi tự hào vì mình là người phụ nữ đầu tiên hoàn thành Marathon tại Bắc Cực này.
Cuối cùng , trong cuộc chiến với chính mình , Tôi Đã Làm Được !